Vẫn
nhớ ngày xưa khi mới bước vào cấp 3, mình là một đứa nhóc rất nhút
nhát, thiếu tự tin, kém ăn nói, đặc biệt là trong giao tiếp với bạn bè
và người lạ. Mẹ là người phụ nữ thấy rõ nhất điều này và thường xuyên
chỉ bảo mình cách ứng xử, giao tiếp hằng ngày. Mẹ thường nói:”
Muốn trở thành một người thành đạt con phải luôn biết sống hết mình và
giúp đỡ bạn bè, đồng nghiệp. Có vậy, con mới có được niềm tin, sự yêu
mến của mọi người. Đó chính là điểm tựa cho sự thành công của con sau
này đấy”.
Sau
đó vài hôm, tự nhiên trên bàn mình xuất hiện một quyển sách có tên:”Đắc
nhân tâm”. Nói thiệt thì nghe cái tên 3 chữ này mình chỉ liên tưởng tớ
mấy cuốn kinh phật, hay “bí kíp võ lâm” gì gì đó. Ở cái tuổi 15, 16 ấy,
có ai mà thấm được những lời dạy cao thâm này. Mình cũng chỉ biết nghe
và “dạ dạ…”. Tạm cất nó lên kệ đã.
3
năm sau, mẹ mất đúng vào ngày mình chuẩn bị thi tốt nghiệp 12…Trước khi
mất vì căn bệnh ung thư đầy đau đớn, mẹ có để lại cho mình nhiều lời
căn dặn trong một quyển tập mà sau đó một tháng, bác mình mới đưa cho
mình xem. Trong đó, mẹ vẫn nhắc lại câu:”
Muốn trở thành một người thành đạt con phải luôn biết sống hết mình và
giúp đỡ bạn bè, đồng nghiệp. Có vậy, con mới có được niềm tin, sự yêu
mến của mọi người. Đó chính là điểm tựa cho sự thành công của con sau
này đấy”….Đó
cũng là lúc mình chợt nhớ lại quyển:”Đắc nhân tâm”. Phải chăng, trong
đó có điều gì rất quan trọng mà mẹ cứ phải nhắc đi nhắc lại như vậy ?
Thế là mình bắt đầu tìm
hiểu cuốn “bí kíp võ công” ấy. Thì ra Mẹ muốn mình hiểu rằng cuộc sống
sau này khi không có mẹ bên cạnh sẽ rất khắc nghiệt, muốn mình hiểu
rằng:- Nếu không biết “cách gây thiện cảm và được lòng người”, không biết cách “nói năng sao cho người ta ưa mình liền” thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong quan hệ và công việc. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn luôn xem đó là một kĩ năng nhất thiết phải thấm nhuần nếu muốn thành công trong cuộc sống hằng ngày chứ chưa nói đến là trong sự nghiệp.
- Nếu không biết “cách thuyết phục và dẫn dụ người khác để họ nghĩ như mình” thì sẽ khó có thể trở thành một người bán hàng tuyệt vời. Bán hàng là nghề mà mẹ đã rất thành công khi còn sống và thực sự muốn mình phải thành công hơn thế.
- Nếu không biết “cách góp ý mà khiến đối phương không phật lòng” thì với bản tính bộc trực và cứng đầu, mình sẽ làm mếch lòng rất nhiều người.
- Và chương cuối của sách cũng là điều cuối cùng mà mẹ nhắc mình:” Con hãy sống và cư xử thế nào để giúp gia đình mình luôn hạnh phúc” khi mẹ không còn ở đây nữa.
- “Đắc nhân tâm” thực sự đã thay mẹ giúp mình tránh được nhiều cú ngã đau khi lần đầu ra khỏi trường phổ thông và nhập học trường đời. Hiểu về bản chất con người xung quanh cũng như cách ứng xử một cách hài hòa với họ thực sự là môn học tuyệt vời mà Dale Carnegie đã đem lại cho chúng ta.
Nhưng
trên hết, tất cả những thuật dẫn dụ trong cuốn sách này chỉ có kết quả
khi nó được áp dụng một cách chân thành, tự đáy lòng mà ra. Xin cảm ơn Dale Carnegie và cảm ơn Mẹ, Mẹ luôn là người phụ nữ mà con khâm phục nhất !
P/S:
Cả nhà mình nếu ai đã đọc qua cuốn này thì thử đọc thêm cuốn “7 thói
quen để thành đạt” của Stephen R Covey nhé. Mọi người có thấy điểm gì
khác biệt giữa 2 cuốn sách này hem ;). Mình thì thấy có rất nhiều điểm
khác biệt. Chúng ta cùng thảo luận với nhau về 2 cuốn sách này nhé cả
nhà ^_^.
Mọi người vào facebook của Thắng bằng link sau để cùng comment chia sẻ cảm xúc của mình về quyển sách này với mình nhé ^_^: Đắc nhân tâm và Mẹ…
Dưới
đây là Link download eBook (Tiếng Việt) của quyển “Đắc nhân tâm” mình
tìm được ^_^. Cả nhà mình có thể download về và thưởng thức nhé: